Mekong News  
Ai nắm bắt được thông tin - người đó sẽ làm chủ thế giới!
 Kinh tế - Chính trị và Tin tức Cộng đồng VN tại LB Nga
Thời tiết
Tỷ giá hối đoái
Đóng
Tình trạng online
 Đang online: 009

  Hits: 025268205
 
Tin tức » Trang văn nghệ 29.03.2024 03:22
Ngọc Châu: CUỐN SỔ ĐỂ LẠI - Truyện ngắn dự thi viết về Volgagrad
14.05.2013 23:26

Truyện ngắn  dự  thi viết về Volgagrad  của Ngọc Châu                                  

Không thể nào tìm thấy thằng cháu đi cùng mình sang đây, đến một giờ sáng thì người đàn ông nổi tiếng trong giới kinh doanh người Việt tại Nga cuối cùng đành ngồi phịch xuống sofa của phòng tiếp tân khách sạn Midland gần sân bay Sheremetevo, Matx-cơ-va, hai chiếc mobile vừa nạp “cạc” mới đều đã cạn tiền.

Từ chiều đến giờ ông gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho bạn bè, thông báo tình hình và nhờ tìm kiếm, chỉ không gọi được cho chính thằng cháu vì chưa kịp đổi “sim” cho nó. Nghĩ đến chuyện nó đi chơi rồi bị lạc ông đã nhờ Đại Sứ quán giúp đỡ, gọi cho các cơ sở người Việt ở Mát, cả cho cảnh sát mấy khu vực mà chưa có kết quả gì.

Biết nói với bố mẹ nó thế nào đây? Hay nó lại đột nhiên quay về nước? Ý này khiến ông định gọi về Việt Nam nhưng chợt nghĩ rằng làm sao mà nó có thể về nhanh đến thế?!

Từ tối đến giờ ông đi ra đi vào, vòng quanh các phố, gọi taxi vào phòng chờ sân bay vài lần để sục tìm, nôn nóng như mèo mẹ mất con ở dưới sảnh khách sạn dù đã thuê một phòng trên tầng ba. Làm việc với Lễ tân lần nữa. Chị phụ nữ trực đêm nhiệt tình, hết sức quan tâm đến người thương gia Việt Nam đang cần sự giúp đỡ nhưng chỉ xác định rằng hôm qua có hai thanh niên Việt Nam ghé qua đây, gửi lại hai chiếc va li với túi xách tay (những thứ đó ông đã nhờ đem lên phòng 304), nói tí nữa sẽ thuê phòng nghỉ nhưng không quay lại, vì vậy nên khách sạn chưa kịp lưu căn cước. Chị ta cẩn thận lục tìm sổ đăng kí khách trong năm và khẳng định là hai thanh niên này chưa có ai từng nghỉ lần nào tại đây.

- Thế mà thằng tên là Thắng ấy nói là vẫn thuê phòng ở khách sạn! – Ông lên tầng ba, lẩm bẩm một mình, lúc này mới để ý đến cuốn sổ bìa cứng nằm trên cùng chiếc túi xách của thằng cháu kéo chưa hết khóa.  – Cuốn sổ của thằng Quang! -  Vội lật giở rồi ông đọc từ trang đầu vì thấy nội dung chẳng có bao nhiêu, quên cả chuyện đang định đi làm vệ sinh với kiếm chút gì ăn vì bụng đã đói cồn cào.

Có vẻ là cuốn nhật kí nhưng không ghi ngày tháng gì cả:

“Bố đưa cho cuốn sổ với cây bút, nói nhẹ nhàng “viết đi!”

- Viết gì hả bố?

- Viết những gì con nghĩ, những gì con làm. Trước đây hình như con cũng có cuốn nhật kí phải không?

- Trước đây? Vâng, hồi… hồi…

Đó là hồi mình mới bắt đầu học lớp  6, viết nhật kí theo khuyến khích của cô giáo Văn, bốn năm đứa cơ nhưng chỉ được chục trang rồi bỏ… 

Cầm lấy cuốn sổ và cây bút bi “đẳng cấp” của bố vẫn dùng, tự dưng thấy sẵn sàng viết được ngay. Kì lạ!

Mọi thứ đã thay đổi, thay đổi đến không tưởng. Sẽ không ghi lại chút gì về nửa tháng vừa qua, dù đó là thời gian khủng khiếp nhất, đày đọa nhất mà một con người – không, đáng phải coi như một con chó - có thể trải qua mà không lọt xuống âm ti, địa ngục.

Hạnh phúc đã lọt qua kẽ tay
Giờ tao tự dưng lại thấy mày
Không tưởng – khó tin, mà lại thực
A ha! Rồi mi thấy, từ nay…

Viết ngay được bốn câu khá vần, Phải thế chứ! Trước kia còn có những bài thơ, không cần thuổng của ai câu nào mà cũng được bọn trong lớp tụng ca cơ mà. Bốn câu này mở đầu cho “cuốn nhật kí” sẽ không cần ngày tháng gì cả. Thích gì viết nấy, thích lúc nào viết lúc ấy, không thích viết thành chữ thì nghĩ trong đầu, tự nói chuyện với mình rồi cho qua luôn, thế thôi.

Không nhớ, không ghi, không kể lại những chuyện nên quên, cần quên, dứt khoát sẽ quên.

Đây là tiêu chí, là “sợi chỉ đỏ” như các cụ móm mém hay nói, phải dành trang đầu cuốn sổ cho cái tiêu chí này!

Nhưng không thể quên thời gian mới bước chân vào trường Đại học Bách Khoa. Trên cả tuyệt vời! Oai hơn cóc cụ vì đỗ một lúc bốn trường liền, toàn những trường mà bọn cùng lớp 12 thèm rỏ dãi, tiếc muốn chết khi thấy mình đỗ mà không vào. Rặt những nơi danh giá: Y này, Xây Dựng này, chẳng hiểu sao hồi đó lại kết Bách Khoa đến thế, ờ mà giá như không vào trường ấy có khi…

Thôi, thôi, thôi, đã bảo dứt khoát sẽ quên cơ mà. Quên, quên, quên!!!

Quên được thì lòng lâng lâng ngay. Ngày ấy được chúng ban cho nick-name “Haisonglap”. Không phải “hai” nghĩa là “lớn - anh cả” như kiểu gọi miệt vườn Nam Kì quốc, mà là vì chúng công nhận hai khoản đáng nể vào hàng “sư phụ”: kí họa hài hước khá nhanh và cục tác ra những dòng thơ hợp chủng Cóc cụ-Bút tre, “xuất khẩu thành chương… phềnh” chẳng kém gì Tào Phi, tay con thứ lão Tào A Man trong Tam quốc chí. Songlap là Sông Lấp, nơi chôn nhau cắt rốn, khỏi cần biện giải.

Thằng Tân, ấm sứt vòi nhà quan Hiệu Trưởng ban đầu ganh ghé lắm, nhưng sau mấy vụ đụng độ lại thấy hợp cạ, tự dưng thành nhóm “chim đầu đàn” được bọn còn lại sùng kính ra phết. Nhớ đến thế cho đời có vị khoái, kể cũng tiếc nhưng nhớ thêm nữa thì sẽ động chạm “sợi chỉ đỏ”. Quên thôi!

Từ ngày bố lên trường nộp đơn xin cho nghỉ học vài năm… chữa bệnh (cả cậu ấm sứt vòi cùng hai tên nữa của nhóm “chim đầu đàn… H5N1!” cũng xin nghỉ như vậy) đến nay vèo cái mà 3 năm trôi qua. “Ấm sứt vòi” với hai thằng kia không biết giờ ra sao, bọn cùng khóa  đã nhận công tác yên ổn hết rồi, thằng Hợi “lợn” hôm qua đến thăm mình công tác ở Sở Kế hoạch-Đầu tư, đã yên bề gia thất… trông ra vẻ bố chó bông, ông chó phốc lắm.

Không lăn tăn chi nữa với quá khứ. Cương quyết đoạn tuyệt là châm ngôn, cũng là việc dứt khoát phải làm, sẽ làm được.

Nghỉ mấy ngày rồi mình sẽ xin bố cho đi làm, việc gì cũng được. Miễn là tự nuôi được bản thân, không ăn bám bố mẹ, khi nào về trường học tiếp sẽ hay.

Bố ơi, mẹ ơi, con biết đã làm khổ bố mẹ nhiều lắm rồi, đến hết cuộc đời này dù có làm bao nhiêu việc tốt chăng nữa cũng không trả nổi công ơn của bố mẹ đâu...

Là lá la la - Đời là khúc ca – Tương lai vẫy gọi – Ta lại là ta…

Mấy câu này đáng ghi vào sổ dù rõ ràng xưa nay mình không thích sentiment “sến vô bờ bến, phơi lưng cào hến vẫn còn sến!"
*
*    *
Nóng lòng muốn được đi làm, muốn có việc gì để mọi người thấy rằng “từ nay sẽ khác, không phải thằng nhác, không hề phét lác”nhưng đã hơn một tuần chẳng thấy bố mẹ giao việc gì. Sáng nay bà Ôsin nói với mẹ “ông bà cho tôi nghỉ dăm ngày về thăm quê nhá, cậu Quang tranh làm hết mọi việc rồi. Bao giờ cậu ấy đi làm tôi sẽ lên ngay ông bà ạ…” 

Sáng nay bố mẹ chợt cùng vào phòng bảo: “Chuẩn bị đi xa!”

- Đi xa! Đi đâu ạ? – Hỏi mà bụng không tin lại có chuyện như thế. Nhưng chắc thật rồi vì mắt mẹ rơm rớm, mặt bố thì nghiêm trọng hiếm thấy.

- Con sẽ sang Nga cùng chú Toàn, mọi việc bố mẹ đã thu xếp xong cả rồi -  bố nói.

- Bố mẹ không muốn xa con - mẹ bắt đầu khóc – Nhưng không sang bên ấy thì không khỏi được con ạ.

- Sang bên ấy thì không như ở nhà. Chú Toàn hứa sẽ không để cho con khổ hơn mọi người Việt mình bên đó, nhưng không như ở nhà, có hiểu không?

- Con hiểu ạ, con đã phá hủy bao nhiêu tài sản của bố mẹ. Nhưng từ giờ trở đi con sẽ không thế nữa. Bố mẹ hãy tin ở con, việc gì con cũng có thể làm được, khổ sở đến đâu con cũng có thể chịu được. Đã qua được nửa tháng dở sống dở chết vừa rồi thì không còn thứ gì đáng khổ, đáng sợ hơn được nữa… con sẽ không phụ lòng bố mẹ nữa đâu…

- Bố mẹ hiểu quyết tâm của con, mừng vì con nghĩ được như vậy nhưng để khỏi hoàn toàn thì còn nhiều khó khăn rất lớn tự con sẽ phải vượt qua…(người lớn bao giờ cũng có chuyện để lo lắng – mình nghĩ vậy)

- Tìm việc làm ở đây cũng được mà, con nghĩ thế… Đi xa sợ mẹ sẽ buồn…

- Không được đâu con ơi - mẹ gạt nước mắt – Bố mẹ đã tìm hiểu kĩ rồi, sau  giai đoạn cắt cơn thì bệnh nhân thấy mình như khỏi nghiện hoàn toàn, tin tưởng sẽ bỏ được ma túy, sẵn sàng làm mọi chuyện tốt lành cho bản thân và gia đình nhưng…
Bố đưa khăn cho mẹ chấm nước mắt đang chảy ra ràn rụa rồi nói thay:

 - Thời kì lạc quan, tin tưởng ở bản thân này không dài hơn một tháng đâu con ạ. Tiếp theo sẽ đến những giai đoạn còn nguy hiểm gấp bội, con có hiểu không? Phải bằng mọi giá để duy trì NGHỊ LỰC – QUYẾT TÂM – TRÁNH XA CÁM DỖ - PHẢI THAY ĐỔI MÔI TRƯỜNG, BẠN B

Theo: volga-viet.com, nguoibanduong.net
0 0/0    Đánh giá của bạn:  GO
Bản để inLưuGửi tin qua email


  GO  
Chọn ngày

Tin mới
Trang chủ  ¤  Tin tức  ¤  Liên hệ  ¤  Liên kết  ¤  Sơ đồ site  ¤  Tiếng Nga Anti Spam
© Copyright 2009-2010 MEKONGNET.ru, All rights reserved.
® MEKONGNET.ru giữ bản quyền nội dung trên website này.
Cơ quan chủ quản: COMPANY ZOLOTOI DRAKON
Trụ sở: Office 17, Tekhnitreskaia str., 19, Ekaterinburg, Russia
Tel/Fax: 7 (343) 381-84-14 Email : info@mekongnet.ru