Bài dự thi viết về Volgagrad và nước Nga
Vậy là cuối cùng vẫn phải tự mình lết những bước dài trên con đường mang tên tuyệt vọng, con đường thênh thang chỉ còn có riêng ta. Cũng nắng, cũng gió hồn nhiên xào xạc trốn tìm đùa vui trên mái tóc, nhưng biết đâu trên con đường song song kia, ở đó có 1 thế giới khác, ở đó 2 đứa mình đã đến được với nhau! Níu kéo hoài nhưng làm sao ngăn nổi sự phũ phàng của 2 tiếng thời gian. Nhếch miệng cười cợt cả thế gian và cái xuẩn ngốc của cuộc đời mình. Du học, đi xa để trải nghiệm chứ đâu phải để hoài niệm, thế mà nhiều khi tớ vẫn tự gieo mình vào nỗi nhớ nhung mơ mộng, thật là khó để xóa đi, để bớt thương nhớ đi một bóng hình đã mất.